Lai rai world cup 1
Nguyễn Quang Lập
Nhân mùa Word cup 2014 đăng lại cho vui.
Từ xưa đến nay giới nào cũng hâm mộ bóng đá, có người nghiện còn hơn nghiện thuốc phiện, giới văn nghệ cũng thế. Văn nghệ vốn dĩ ham vui, bóng đá là trò chơi nghệ thuật vừa vui vừa hấp dẫn, thành thử văn nghệ mười anh thì có mười một anh mê nó. Nhân dịp bóng đá World cup mình lai rai kể chuyện bóng đá trong giới văn nghệ cho vui.
Từ xưa đến nay giới nào cũng hâm mộ bóng đá, có người nghiện còn hơn nghiện thuốc phiện, giới văn nghệ cũng thế. Văn nghệ vốn dĩ ham vui, bóng đá là trò chơi nghệ thuật vừa vui vừa hấp dẫn, thành thử văn nghệ mười anh thì có mười một anh mê nó. Nhân dịp bóng đá World cup mình lai rai kể chuyện bóng đá trong giới văn nghệ cho vui.
Nhớ lại nhiều chuyện vui phết.
Những năm 70-80 thế kỉ trước rất ít ai biết Euro cup, World cup là gì. Tin bóng đá thế giới chỉ có một mẩu nhỏ tí hin trên báo Nhân dân, báo Hà Nội mới, các bóng khác không hề quan tâm. Mình nhớ mẩu tin hình như chỉ vài chục chữ, ví dụ, chỉ ví dụ thôi nhé, Hôm qua tại vòng đấu bảng Euro cup ở Ý, CHLB Đức thắng Bỉ hai không. Bỉ chính thức bị loại. Đại khái thế, một dòng tin cụt lủn khô khan, chẳng nói ai đá vào, đá vào ở phút nào, ai máu thì mở đài tây mà nghe, báo chí ai lại đi tường thuật bóng đá.
Thế mà anh Thanh Thảo đã biết hết, anh còn biết bóng đá Anh, bóng đá Pháp, bóng đá Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đủ cả. Thời đó người ta có quan tâm cũng chỉ quan tâm nước nào đá với nước nào, mấy ai quan tâm đến vòng bảng với vòng loại. Trong giới văn nghệ hình như duy nhất chỉ có Thanh Thảo biết kẻ bảng tính điểm bảng A bảng B… đội nào thắng đội nào thua, đội nào được mấy điểm, đội nào nhất bảng đội nào nhì bảng, đội nào vào tứ kết vào bán kết vân vân… Có được mấy thông tin đó có dễ dàng gì đâu, phải kẹp đài tây nghe suốt ngày, nhặt nhạnh từng tí rồi mới cạy cục sắp xếp rất kì khu, mất thời gian tốn công sức lắm.
1978-1980 Thanh Thảo không học Nguyễn Du khoá I nhưng anh hay ra chơi với bạn bè ở khu tập thể Vân Hồ có khi cả tháng trời. Mình học Bách Khoa ở gần đấy vẫn hay sang chơi, nghe anh kể tên các danh thủ nước ngoài dễ dàng như lấy từ túi áo ra nể phục anh vô cùng. Anh chẳng biết mình là đứa mốc xơ nào, chỉ biết thằng cu bọ thích bóng đá nhưng thậm ngu, thế thôi. Mà ngu thật, hồi đó trong đầu mình thế giới chỉ có Pele, Việt Nam chỉ có Ba Đẻn. Sau ngày hoà bình thống nhất mới biết bóng đá miền Nam cũng lắm anh tài, đã từng vô địch Seagames, đã từng thắng Nhật 2-0, chứ trước đó thì mù tịt.
Thanh Thảo biết Muller, Campes, Cruyff, Beckenbauer, Platini…Nghe anh kể tên tuổi cuả họ mà sợ toát mồ hôi hột. Anh kể Muller thế này Cruyff thế kia, Beckenbauer thế này Platini thế kia, ông này da đen ông kia da trắng, ông này bỏ bồ ông kia yêu hoa hậu, ông này rượu chè ông kia cờ bạc… nghe sướng rêm.
Có hôm mình sang chơi thấy anh nằm tùm hum ghé tai nghe đài mặt mày căng thẳng biết anh nghe đài tây. Tất nhiên thời này nghe đài tây chẳng ai dám mở to cả, có người còn trùm chăn nghe đài, trời nắng nóng nghe xong lật chăn mồ hôi mồ kê dầm dề như tắm. Mình vừa mở mồm chào, anh đã trợn mắt quát im. Té ra anh đang bám thông tin world cup 1978. Cứ khoảng 6 giờ sáng, 6 giờ tối, 9 giờ đêm là anh ôm đài tây nghe tin bóng đá, ai làm gì thì làm mặc, anh dứt khoát nằm ôm đài tây. Có ai bảo họp hành vào giờ đó thì anh nhăn nhó cáo ốm, phê bình kiểm điểm anh cũng không bỏ mấy thông tin bóng đá quí hiếm từ xứ tây xa xôi truyền về. Mê bóng đá như anh thật dễ sợ.
Hồi đó mình biết mê bóng đá rồi nhưng chẳng biết tí gì bóng đá thế giới, có nghe nói đến bóng đá Brazin, đến ông Pele như nghe chuyện trời, nói thật cũng chẳng mấy quan tâm, có đến 99% không quan tâm chứ chẳng riêng gì mình. Thần tượng bóng đá của mình thời ở làng là anh cu Phổ, ra Hà Nội là anh Ba Đẻn. Ba Đẻn là biệt danh của cầu thủ Nguyễn Thế Anh, con sóc nhỏ của đội Thể Công, còn đối với mình đó là người hùng.
Ba Đẻn thâm thấp đen đen, chân vồng kiềng người thì thậm xấu đá thì thậm hay, đá phạt cũng giỏi, chạy chỗ phá rào cũng tài, lừa thủ môn đứng vặn sườn trơ khấc thì quá tài, nhất là cú đá phạt quệt chân vịt của anh. Khoái nhất là Ba Đẻn ghi bàn bằng những cú chẹt hiểm hóc. Giữa một rừng chân anh quẹo trái rồi quẹo phái, lách lách luồn luồn rồi búng phát, bóng lọt qua khe hở hẹp vào lưới, hết ý.
Trận nào có đội Thể công mình có chết cũng cố kiếm cho được cái vé vào sân Hàng Đẩy. Vé khan hiếm đắt như sâm. Đa phần vé đã phân phối về các cơ quan, số còn lại mấy ông bà phe vé ôm cả. Mình là sinh viên, muốn có vé nhất định phải bán cái gì đấy, không cân đường thì một hai bánh xà phòng 702, đôi khi bán cả cái mũ cối áo phông cũng chả tiếc. Ba giờ chiều bóng lăn, 12h trưa phải có mặt nếu không sẽ không có chỗ, nhiều khi hết tiền phải nhịn ăn cả bữa trưa cũng ráng chịu để cố xem Ba Đẻn ra sân.
Ba Đẻn ra sân cả vạn người hò hét khản cổ, người hét Đẻn ơi cố lên; người hét sút đi Đẻn ơi, bên trái bên trái, suýt đi; người hét Đẻn ơi coi chừng thằng Hiển, nó bám sau lưng mày đấy; người hét thắng Thắng chơi đểu em đấy, cẩn thận cẩn thận; người hét đạp một phát vào mắt cá nó đi, Đẻn ơi sao hiền thế hả em… đinh tai nhức óc nhưng mà sướng củ tỉ. Chỉ thế thôi, vô ra vẫn thằng cha Ba Đẻn, chẳng có ai. Đời này trên có Bác Hồ dưới có Ba Đẻn thế là đủ sung sướng rồi, world cup world keo mặc kệ, hầu như ai cũng nghĩ giống mình, chỉ Thanh Thảo là không.
World cup 1978 xảy ra ở Achentina chẳng ai biết mà quan tâm, có người chẳng biết Achentina là nước như thế nào ở đâu, Nam Mỹ hay Bắc Phi nói gì đến bóng đá. Mỗi mình anh Thanh Thảo hí húi lập bảng tính điểm. Hôm thì anh cười ha ha ha, nói mẹ sư thằng Peru thắng thằng Scotland 3-1 nhé, nhất bảng 2 đấy, đừng có mà đùa. Hôm thì mặt mày như chấu cắn, nói sư bố nó chứ, Đức hoà Tunisia 0-0 thế mới đau.
Trong trại viết văn Vân Hồ thời đó chỉ mình Thanh Thảo sung sướng đau khổ với World cup thôi, hầu hết nghe world cup như nghe chuyện của đế quốc thực dân, không mấy quan tâm. Một chiều tháng 6 trời nắng chang chang, mọi người đang ăn cơm, Thanh Thảo đạp xe về mặt mày hớn hở, nói biết gì chưa biết gì chưa, Achentina vô địch. Hầu hết mọi người chẳng ai nói gì, chỉ một hai người ngước lên nói thế à rồi lại sấp mặt cắm cúi ăn.
Mặc kệ, Thanh Thảo đang sướng cứ khoa chân múa tay kể cứ y như anh đi xem trận chung kết bóng đá thế giới vừa về. Anh thít thít mấy tiếng, nói trận chung kết thằng Achentina đá với thằng Hà Lan, phút 38 Mario Kempes quất một phát thắng 1-0, tưởng thắng đến nơi ai dè phút 82 Dick Naniga quất một phát thế là hoà 1-1, phải đá hiệp phụ. Phút 105 Mario Kempes quất phát thứ hai nâng tỉ số lên 2-1, phút 115 Daniel Bertoni quất thêm phát nữa, Achentina thắng 3-1 ha ha ha… đã đời.
Mỗi mình Thanh Thảo cười chẳng có ai cười theo, cũng chẳng có ai hưởng ứng bàn ra tán vào, nào có ai biết gì đâu mà nói. Thanh Thảo cười xong thì đứng trơ khấc, mặt mày bẽ bàng như vừa làm gì thất thố lắm. Mọi người kéo anh vào mâm, nói thôi ăn đi ông, Achentina vô địch có ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới, sao mà ông phởn thế.
Niềm vui không được chia sẻ, Thanh Thảo ngồi thừ, buồn hơn chấu cắn. Chu Lai cươì cười vỗ vai trêu anh, nói thôi buồn làm gì, nỗi cô đơn của trí tuệ ông còn lạ gì, ai bảo không chịu giấu giỏi. Thanh Thảo cười cái hậc, nói mẹ, bóng đá không mê, chẳng biết chúng nó mê cái đéo gì nữa.
(Còn nữa)
Nhãn: Tạp văn
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ