Lai rai world cup 2
Nguyễn Quang Lập
Kịp đến năm 1982, world cup năm đó gọi là España 82, dân mình mười người có năm sáu người đã biết World cup là gì rồi. Báo chí đã đưa tin nhiều hơn, có báo còn tường thuật hẳn hoi, khi đó mới biết té ra World cup có từ đời tám hoánh, từ năm 1930 lận, thời đó chắc dân mình ít ai biết quả bóng đá to nhỏ thế nào.
Ti vi thời này không phát trực tiếp được, giả có phát trực tiếp cũng không phát được, ti vi phát đến 11 h đêm thì nghỉ trong khi World cup toàn diễn ra nửa đêm về sáng. Ti vi trung ương thu lại các trận đấu world cup nhưng cũng chẳng phát lại, chắc là sợ tốn ti vi, ti vi làm ra là để giáo dục công chúng, ai lại mất mấy tiếng đồng hồ để phát bóng đá thiên hạ, có mà điên. Thời này chức năng giải trí không được coi trọng, nghe đến chức năng giải trí của văn hoá thể thao như nghe mấy chuyện dở hơi, rất khó nghe.
Nhưng ti vi khôn ngoan, bèn ghi băng vidéo chiếu lại cho dân ghiền bóng đá xem, tổ chức bán vé thu tiền đàng hoàng, gọi là làm kế hoạch 3, toàn xem lại các trận đấu đã diễn ra ngày hôm trước nhưng ai nấy phấn khởi vô cùng.
Mình nhớ hồi đó ngày nào cũng mong đến 6 giờ tối để đến Đài truyền hình Huế xem bóng đá world cup, có người còn đem sổ sách ghi chép đàng hoàng. Bây giờ mới biết Rossi, Platini, Keegan…tròn méo ra sao. Rồi mày mò tìm kiếm các danh thủ trong lịch sử bóng đá thế giới, những Matthews với Di Stéfano, Kopa với Masopust… ai nấy đua nhau kể ra vanh vách.
Rồi nảy nòi ra cái mốt văn hoá World cup, phàm là đàn ông ai không biết các danh thủ, các đội bóng World cup bị coi như văn hoá lùn. Thành thử Đài truyền hình Huế tối nào cũng đông nghịt, đa số là dân báo chí và văn nghệ, nếu không đến sớm sẽ mất chỗ. Anh Tô Nhuận Vỹ đi họp về không kịp ăn cơm vác xe đạp chạy, được nửa đường xe xịt lốp, anh ném xe đạp cho mấy ông sửa xe chạy bộ mấy cây số liền cho kịp giờ xem, đến nơi vừa thở vừa nói vào chưa vào chưa.
Họp chi bộ bình bầu Đảng viên bốn tốt, cái trò bầu bán góp ý phê bình bao giờ cũng lâu, tối om rồi vẫn chưa xong. Anh Vinh Nguyễn vụt đứng dậy, nói báo cáo tôi xin nhận tôi ba tốt, còn một tốt nữa phấn đấu sau, dứt lời anh vụt chạy. Anh Văn Lợi cười hì hì, nói họp chi bộ dám bỏ nửa chừng đi xem bóng đá, phen này rồi tốt làm ông ơi. Vinh Nguyễn nói kệ, tốt làm thì tốt làm, Ba Lan đá với Ý chết tôi cũng phải xem.
Thấy người ta kéo nhau đi xem đông vui, anh Hải Bằng cả đời không biết bóng đá là gì cũng đạp xe đến Đài truyền hình xem. Tối đó CHLB Đức đá với Anh, Hải Bằng chẳng biết đội nào ra đôi nào cứ quay đi quay lại hỏi, nói quân mình bên mô quân mình bên mô. Có người nói toàn đế quốc sài lang cả thôi, quân mình mô mà quân mình. Anh nói không có đội Liên Xô à, mọi người nói không, trận này Liên Xô nghỉ đá. Anh cười cái hậc, nói è he không có Liên Xô coi mần chi, ẻ vô. Nói rồi xách xe về thẳng.
Thời đó cứ mỗi lần có Liên xô xuất trận dân tình háo hức lắm. Với nhiều người Liên Xô là nhất, Mỹ chỉ là cái đinh gỉ. Kuwait, Honduras còn vào được World cup mà Mỹ chẳng thấy khi nào ló mặt vào, đúng là con hổ giấy hi hi. Hôm trước Liên Xô thắng New Zealand 3-0 dân tình hả dạ lắm, nói Liên Xô rứa mới Liên Xô chớ. Hôm sau Liên Xô thua Brazil 2-1 mọi người tức lắm, nói cha tổ, Brazil chỉ có cà phê chứ có cứt chi mô mà Liên Xô thua hắn hè, tức rứa không biết.
World cup 1986, gọi là Mexico86, cả nước đã xem được truyền hình trực tiếp, dân ghiền bóng đá thức trắng đêm này sang đêm khác, mệt phờ râu nhưng mà sướng. Lần đầu tiên được xem trực tiếp các trận đấu World cup, ít ai chịu bỏ trận nào. Đêm thức trắng, sáng ra ra quán cà phê bàn tán cho đến trưa rồi kéo nhau đi nhậu, ngủ một giấc đến chiều tối để rồi lại thức trắng đêm. Cả tháng World cup chẳng ai làm được việc, vợ con cũng xếp xó. Chị Tâm vợ Ngô Minh thấy chồng xách xe ra khỏi nhà là ngửa mặt kêu trời nói rồi, lại vôn cúp rồi, đêm mô cũng vôn cúp không biết trời đất chi hết. Đã nghiện thơ nghiện rượu giờ lại nghiện bóng đá, rứa có chết không.
Mọi người hay tập trung nhà anh Tường (Hoàng Phủ Ngọc Tường) xem bóng đá. Anh có ti vi to, cả nhà anh đều mê bóng đá, chị Dạ (Lâm Mỹ Dạ) lại siêng bày nhậu nhẹt, đến đấy hò hét rất sướng. Năm đó anh Quán (Phùng Quán) cũng đang ở chơi nhà anh Tường, anh không mê bóng đá nhưng làm món nhậu thì hết chê. Một giờ sáng bóng mới lăn, 6 giờ tối mâm rượu đã bày, nhậu đến khi có bóng đá anh Quán đã say nhừ. Anh nằm thẳng cẳng mặc kệ mọi người hò hét, thỉnh thoảng lại giật mình choàng tỉnh, nói vào chưa vào chưa, rồi lại nằm thẳng cẳng.
Anh Sơn (Trịnh Công Sơn) ra Huế chơi, trúng mùa World cup anh chạy sô xem bóng, khi nhà anh Bửu Ý khi nhà anh Vinh Nguyễn khi nhà anh Tường. Có anh Sơn tụi mình thích lắm vì khi nào anh cũng cắp theo một chai Ararat. Thời đó chỉ có anh Sơn mới dám chơi rượu tây, đa phần văn nghệ Huế chỉ dám xài đến bia Huda là sang lắm rồi. Có chai rượu mà người cả đống, chỉ khi nào có một quả lọt lưới anh mới rót cho một người nửa chén uống mừng tây thắng địch thua. Có lần đợi mãi không thấy có quả nào vào, anh Ngô Minh chồm đến ti vi, chõ mồm vào ti vi, nói nời, đá vô đi với bay, từ tối đến giờ tao mới được nửa chén Ararat thôi, sèm chết được.
Hay nhất vẫn là chị Dạ, trận nào chỉ cũng mong hoà hết kể cả vòng loại knock-out. Mọi người bàn tán đội này thắng đôi kia thua, chị một mực xua tay, nói không không, hoà hoà, hoà kẻo tội, đội mô thua cũng tội hết a. Anh Tường nói em hay chưa, đá bóng có thắng có thua, rứa mới hay chơ. Chị lắc đầu ngúng nguẩy miệng nói tay xua, nói không không, hoà hoà. Trận Tây Ban Nha-Algérie, Tây Ban Nha thắng một quả chị chắp tay nói lạy trời lạy phật hoà hoà, thắng quả thứ hai mặt chị méo xệch, thắng quả thứ 3 mắt chị đầy nước, suýt nữa thì khóc oà. Thấy thế anh Sơn chõ miệng vào ti vi kêu to, nói hoà đi Tây Ban Nha ơi, Mỹ Dạ sắp khóc đây này.
Bảng C là bảng có Liên Xô tất nhiên mọi người quan tâm nhất, mỗi lần Liên Xô đá vào quả nào là mọi người la hét ầm ĩ, nhảy cà tẩng, mừng như cha chết sống lại. Hồi này Liên Xô khá mạnh, vòng bảng không thua trận nào, thậm chí còn giã Hungari đến 6-0, sướng ngây ngất. Mẹ chị Dạ nói Hungari quân mình hay quân hắn, mọi người nói quân mình, bà lắc đầu thở ra, nói quân mình ăn quân mình hà bay, ăn chi ăn tàn bạo.
Nhưng sang vòng loại trực tiếp Liên Xô bị Bỉ hạ đo ván, Liên Xô thua Bỉ chung cuộc 4-3. Trận cầu nhiều bàn thắng, chai Ararat của anh Sơn sạch bách khi chưa xong trận đấu. Đến khi Bỉ gỡ hoà 3 đều mọi người vẫn tin Liên Xô sẽ thắng, dè đâu thua chung cuộc 4-3, mọi người nhìn nhau ngẩn ngơ, buồn hơn chấu cắn. Mẹ chị Dạ ôm mặt kêu to, nói ôi Liên Xô ôi là Liên Xô…
(Còn nữa)
Nhãn: Tạp văn
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ